Hình ảnh đẹp nhất của bạn là khi nào bạn biết không ? là lúc bạn nỗ lực hết sức...
- Đỗ Đức Quang
- 6 thg 3
- 5 phút đọc
Hình ảnh đẹp nhất của bạn là khi nào bạn biết không ? là lúc bạn nỗ lực hết sức...
Đà Lạt sáng nay lạnh thấy mụ nội luôn. Cái giờ này, người ta còn trùm kín chân, rúc sâu trong lớp chăn dày ấm, Còn vợ tôi thì ...
4h30 sáng, Idol Triệu Follower Minh Minh lặng lẽ ngồi học làm content chuyên nghiệp, ánh đèn bàn vàng leo lắt, tiếng gõ phím lách cách. Mắt dán vào màn hình, tay ghi chép, không than vãn , không kêu ca, không phàn nàn. Tôi nhìn từ xa một lúc rồi đứng kè một bên, quan sát một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. "Có chỗ nào chưa hiểu không? Anh bày thêm?"
Cô ấy lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Sự tập trung đến mức không ai chen vào nổi. Tôi cười, hiểu rồi. Không phải lúc nào vợ tôi cũng cần ai đó giảng giải. Có những lúc, cô ấy chỉ cần một người đồng hành.
Nhưng tôi không ở đó lâu.
Cô ấy học xong rồi trải thảm ra tập Yoga. Còn tôi thì khoác áo ấm, ra ngoài đi bộ với mẹ như thường ngày
Không ai nhắc ai. Không ai thúc ép ai. Mỗi người có một cách rèn luyện khác nhau, nhưng cả hai đều có một điểm chung: Kỷ luật.
Nhìn cản vợ dậy sớm ngồi chăm chú học tập này, tôi thấy quen thuộc lắm. Giống y hệt một câu chuyện tôi từng biết… câu chuyện con bướm và cái kén.
Ngày xưa có một con sâu bướm mắc kẹt trong kén. Nó cựa quậy, giãy giụa, nhưng cái kén quá cứng, bóp nghẹt đến mức thở không ra hơi. Nó đau. Nó muốn có ai đó giúp. Một ai đó… làm ơn… chỉ cần rạch nhẹ cái kén là nó có thể chui ra. Và có người giúp thật. Một ông tốt bụng dùng kéo cắt kén, mở đường cho nó ra ngoài. Nhưng rồi sao? Con bướm ấy không bao giờ bay được. Vì đôi cánh của nó quá yếu. Nó chưa từng trải qua cảm giác giãy giụa, chưa từng chịu cái đau để đôi cánh được rèn luyện. Nó bò qua bò lại, rồi chết yểu. Chết không phải vì cái kén. Chết vì không được quyền chịu đau để trưởng thành.
Và vợ tôi cũng thế.
Cô ấy cũng giống con bướm kia. Vật lộn với cái kén của chính mình. Nhưng khác ở chỗ, cô ấy không nhờ ai cắt kén giùm. Cô ấy tự phá kén.
Không chỉ riêng cô ấy. Ai kinh doanh online cũng phải đối mặt với một cái kén mới vì năm 2025 này, kinh doanh không còn dễ như trước.
Vợ tôi không kinh doanh bằng cách chạy quảng cáo. Cô ấy là một KOL, xây dựng thương hiệu cá nhân, dùng uy tín để tạo doanh thu. Cách này hiệu quả hơn nhiều so với chỉ chạy quảng cáo, vì khách hàng đến từ niềm tin, từ sự kết nối thật sự nhưng năm 2025 này cũng không còn dễ dàng như trước nữa.
Thời thị trường bùng nổ, người ta bán hàng dễ dàng hơn. Nhưng bây giờ, ngay cả những ai có thương hiệu cũng phải thay đổi cách làm. Không thể cứ đăng bài như cũ rồi chờ khách tự tìm đến. Không thể cứ làm như cũ mà mong kết quả mới.
Bây giờ, muốn tồn tại, muốn tiếp tục phát triển, thì phải học lại chuyên nghiệp bài bản từ đầu.
Học về AI Content. Học về sáng tạo nội dung đúng với tái định vị. Học về cách bán hàng trong thời kỳ thị trường biến động. Không ai ép cô ấy phải học. Không ai thúc giục. Nhưng cô ấy tự cảm thấy cần phải làm điều đó.
Giống y chang năm 2017. Năm đó, 2 vợ chồng tôi mới khởi nghiệp online, marketing số ra nhiều mà bế tắc về bán hàng, đơn lèo tèo èo uột. Và cũng chính lúc đó, cô ấy đã dậy 4h sáng mỗi ngày, học về bán hàng liên tục trong một tháng. Không ai ép. Không ai bảo. Chỉ có một người phụ nữ, tự nhận ra nỗi đau đủ lớn, và quyết định thay đổi chính mình. Và kết quả? Chính là Minh Minh siêu bán hàng mà nhiều người ngưỡng mộ hôm nay.
Bạn biết không giúp đỡ sai cách, vô tình lại thành ra hãm hại.
Tôi cũng từng sai lầm. Cắt kén giùm người khác. Giúp anh trai, giúp em gái, giúp nhân sự… Giúp ngay lập tức. Cứ tưởng giúp là tốt, nhưng cuối cùng… không ai phát triển mạnh mẽ cả. Họ không tự chịu trách nhiệm, chỉ cần có ai đó làm hộ là dựa dẫm ngay. Mà khổ cái, tôi lại cứ nghĩ mình đang làm điều tốt.
Cho đến khi nhận ra, giúp sai cách, vô tình lại thành ra hãm hại.
Giống như con bướm bị cắt kén, tưởng là được cứu, hóa ra lại bị tước mất cơ hội phát triển. Trong kinh doanh, trong cuộc sống cũng vậy, không ít người tốt bụng nhưng lại tốt không đúng lúc, giúp không đúng cách. Thấy ai đó loay hoay, sốt ruột quá nhảy vào làm hộ. Thấy ai đó chật vật, xót ruột quá mở đường giúp ngay. Nhưng mà sao? Họ không tự học, không tự trải nghiệm, không tự rút ra bài học. Đến lúc không còn ai giúp thì tụt dốc ngay.
Nhiều bạn học viên hỏi "An giáo đào tạo thương hiệu cá nhân, chắc vợ anh được dạy nhiều và bài bản lắm?"
Tôi cười. Không.
Tôi không kèm từng chút, không giám sát, không lên lịch học cho vợ. Bởi vì một người chỉ thực sự học khi họ muốn học thôi.
Giống như học viên của tôi cũng vậy, các Idol mà vô lớp kiểu "An Giáo ơi cứu em, làm dùm em ... ", thì nghỉ đi. Vì sao? Vì ai mà chỉ muốn được giúp được làm dùm, chứ không muốn tự học, tự ngẫm, thì học xong cũng quên hết.
Muốn học, thì phải có khao khát, phải muốn bứt phá, phải thực sự muốn thoát khỏi cái kén của mình, không ai thay đổi nếu bên trong họ chưa sẵn sàng.
Tôi không thể thay đổi ai cả. Tôi không thể ép ai phải học. Nhưng tôi có thể giúp họ thấy rõ nỗi đau của họ, giúp họ thấy họ đang mắc kẹt chỗ nào, để chính họ phải tìm cách thoát ra. Còn ai thích chờ phép màu, thì cứ tiếp. Rồi một ngày, nỗi đau đủ lớn, tự bạn sẽ hiểu.
Hôm nay là sinh nhật em. Không có món quà nào lớn hơn việc thấy em dậy từ 4h30 sáng, học tập như một chiến binh. Không có món quà nào lớn hơn việc thấy em tự vượt qua cái kén của chính mình. Anh không cần phải giảng cho em. Không cần phải dạy từng chút. Anh chỉ cần nhìn theo từ xa và ngồi cạnh em, để em biết rằng, trên hành trình này, em không hề cô đơn.
Cùng chúc mừng sinh nhật, Minh Minh . Chúc em ngày càng bay xa, bay cao, bay vững vàng.
Và chúc cho ai đọc được bài viết này, cũng sẽ sẵn sàng chịu đau, sẵn sàng thay đổi, sẵn sàng lớn lên.
Người thân của bạn, bạn bè của ai ai mắc vấn đề này, bạn thực sự muốn họ thay đổi thì tag tên vào bình luận bài này.
Còn ai nghĩ mình chưa đến lúc thay đổi, thì cứ chờ đợi. Rồi một ngày, nỗi đau đủ lớn đến tột cùng, tự bạn sẽ hiểu là không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chủ động thay đổi.
An Giáo Ai


Comments